Một buổi dọn dẹp bàn học của con, tôi tìm thấy cuốn nhật ký viết bằng vở ô li năm con học lớp 6. Tôi đọc say sưa và không thể nhịn cười với những dòng nhật ký của con...
Là kỷ niệm lúc con bị cô giáo mắng vì nói chuyện riêng trong lớp; là lần con lấy hết can đảm một mình tới thăm cô giáo bị ốm; là “nỗi buồn” khi con bị các bạn giận, ghét không chơi cùng...
Chỉ đến khi đọc được những dòng nhật ký con viết về những ngày “trót dại” lấy tiền của ba mẹ tôi mới rơm rớm nước mắt vì... thương con.
Nhật ký của con có đoạn viết: “Bây giờ chưa đến tết mà mình như cảm thấy tết đã đến nơi rồi. Khi nào anh về, mẹ sẽ lại lo tiền cho anh đóng học phí sau tết. Cả nhà sẽ lại sum vầy, nhưng bố mẹ đầy những lo lắng, còn mình trót lấy trộm tiền của bố mẹ cũng lo lắng không kém. Hi vọng ba năm nữa mẹ mới mổ heo đất...
Còn nếu sau tết mẹ mổ heo thì mình phải nói ra sự thật rồi xin bố mẹ tha lỗi và không tái phạm nữa. Bố mẹ ơi, bố mẹ phải làm lụng vất vả để nuôi cả gia đình, vậy mà con nỡ ăn trộm 70.000 đồng bằng nhiều ngày vất vả của bố mẹ làm ra. Con chỉ biết nói: con xin lỗi”.
Rồi liên tiếp sau đó là những ngày con viết nhật ký nhắc đến nỗi lo sợ nếu một ngày mẹ phát hiện ra con heo đất bị mất tiền...